Luân Tâm

64. buồn quê

Thân tặng Nguyên Trần
Bóng tối vây quanh những nỗi buồn
Ngoài hiên trăng cũng bỏ đi luôn
Xa xôi tiếng vạc sầu oan trái
Sao tỏ sao mờ nhắc lệ tuôn
Chong đèn hiu hắt bóng đơn côi
Cơm áo long đong đất tủi trời
Cánh muỗi thiêu thân đau lòng khói
Gió vào chân lạnh chạy lên môi!
Chập chờn mộng đến mong bình thường
Bữa cháo bữa rau có chao tương
Sóng to gió lớn xin đừng đến
Áo nâu chân đất hồn ruộng vườn!
Chim nào đua hót gọi bình minh
Gà gáy sang canh đã giật mình
Thả trâu lót dạ vui cơm nguội
Đồng cạn đồng sâu mình biết mình!
Hết sợ cướp ngày sợ cướp đêm
Con trùn con kiến còn được yên
Đường quê gai gốc chân khô máu
Một chút yên bình cũng ngủ quên?
Như hòn đất sét, như củ khoai
Như ngọn đèn chong hết dầu hoài
Như nghĩa như tình như duyên nợ
Bao giờ bỏ kén bướm đẹp bay?
Hay chỉ quanh co mấy bụi bờ
Mấy hàng cây mệt hết làm thơ
Rau dừa, rau má chờ mưa nắng
Lặng lẽ xương tàn, hồn bơ vơ
Luân Tâm
MD 11/ 10/05

Được bạn: vdn 27.11.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "64. buồn quê"